gừng lại 1 chút rồi... ẻm ngưng. Nhìn lên thì thấy hai mắt đỏ ké, ngồi thụp xuống cái thành bê tông rồi khóc ngon ơ...
Mình sợ quá, chấp hai tay xá xá (xin lỗi)
Làm đủ trò hết mà em ấy vẫn ngồi khóc, hai hàng nước mắt chảy dài
Mãi 1 lúc sau, 10h. Mình ghi ra giấy bảo:
"Anh xin lỗi, khuya rồi, anh chở em về nhé ?"
Em ấy không nói gì hết, đứng lên cầm cái áo khoác của mình rồi khoác vào. Nhảy lên xe ngồi tỉnh bơ.... Lúc này yêu ko chịu đc
Chở em ấy về, và tới hôm nay (đã trôi qua 30 tiếng) mình nt em ấy ko thấy trả lời, gọi ko bắt máy...
Cứu emLạy hồn các bác ạ... Hóa ra em ấy ko có giận mình, mà là bị cảm sốt, quăng đt 1 nơi nên ko liên lạc em được.
Đêm qua thế này.
Khoảng 4h mình đến trường em ấy, không thấy đâu hết Mình cũng hoảng, nhưng khổ cái không biết nhà, nên cũng bó tay.
Đến khoảng 8h tối, Mình đang nấu ăn thì đt run. Mở ra thấy tin nhắn của em ấy.
"Em bị cảm cúm rồi, nóng sốt nhiều lắm. Em không biết anh nhắn tin cho em nên không thể trả lời anh"
Mình lúc này quả thật là ko biết nên cười hay nên khóc nữa...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét